Nhạt Phai

Hạ vẫn mông lung nắng đã vàng
Trên cành xuân úa gió ngừng sang
Hoa sầu nhụy khép tình dang dở
Cỏ biếc màu phai sắc bẽ bàng
Bởi kiếp vô thường yêu đến hận
Do đời vạn biến nghĩa đành tan
Kìa ai giữa chốn trần như mộng
Đắm đuối nhiều thêm chuyện lỡ làng

Kiều Trang

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.