Lặng Lẽ Trời Đông

Một bóng phôi pha ngược giữa dòng
Một sầu lặng lẽ nỗi rêu phong
Một con thuyền nhỏ đìu hiu sóng
Một cánh bèo đơn não nuột lòng
Một cõi yên bình luôn khắc khoải
Một miền tĩnh tại bỗng long đong
Một phương mải miết bờ duyên đẹp
Một kẻ bơ vơ lạnh cuối phòng

Kiều Trang

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.